Nghề y bạc bẽo- tâm sự của bác sĩ Lê Hồng Hà

Nghề y bạc bẽo- tâm sự của bác sĩ Lê Hồng Hà . Tự trách …Tính viết bài thơ tự trách, tự chửi, tự mắng bản thân, mắng cái nghề bạc bẽo. Nhưng không viết được. Học hành cho cố xác, học lên cho cao, lên cả chuyên khoa 2 đi nữa mà sao vẫn cảm thấy nhục, nhục lắm.

Tâm sự của bác sĩ Lê Hồng Hà

– Học hành bài bản, nhưng toàn làm không bài bản. Lấy đồ nghề đâu mà đòi bài với chả bản.
– Mổ có nhiều, tính đến cả ngàn cas đi nữa vẫn thấy mặc cảm so với các đồng nghiệp ở bệnh viện tư nhân. Họ mổ ít hơn nhưng chất lượng hơn mình.
“Dụng cụ mổ thế này vứt sọt rác đi, ai lại đem đi mổ tiếp cho cả trăm bệnh nhân nữa ?”

Làm ở bệnh viện lớn, cũng hạng 1 của Tp chứ ít gì, nhưng sao nhìn tới các bệnh viện như Pháp Việt, Hoàn Mỹ, ITO… mà thèm nhỏ dãi. Mang tiếng Bệnh viện công lập, hạng 1 mà cơ sở xuống cấp, trang thiết bị lạc hậu quá xa trên 20 năm so với tư nhân. Cũng tự cảm thấy bản thân mình nhục, quá nhục cho cái vô tích sự, chẳng làm được gì với các thiết bị lớn tuổi hơn mình
Ngày xưa cũng hoài bão, cũng ước mơ. Nhưng ngày nay thì hiểu được câu: cơ chế nhà nước…
Chấp nhận cái chữ: Bệnh viện đa khoa công lập hạng 1 nghèo nhất Thành phố.

Nhìn anh chị đồng nghiệp trong bệnh viện lần lượt ra đi, mà nước mắt rơi trong lòng. Toàn anh chị giỏi, nhân tài của bệnh viện, thế nhưng … đất lành chim đậu, tư nhân hậu hĩnh, trãi thảm đỏ thì ra đi là hiển nhiên. Ai lại cố đấm ăn sôi như mình, thu nhập đã kém, lại cứ gà ròm ăn quẩn cối xay… tự trách không mạnh dạn để tự đổi mới.. hic, hay mình đang mắc hội chứng “Tư tưởng bác sĩ xã hội chủ nghĩa” chăng ?

Đi làm

Bản thân thì lôi thôi, lếch thếch, quần áo bạc màu, nhàu nát.
Bệnh nhân thì đông như quân Nguyên, toàn cas khó, bệnh nặng, lại còn có nhiều bệnh thích chen lấn, xô đẩy, giành giật.
Bệnh nhân nghèo thì lắm
nhưng bệnh nhân có khả năng thì cũng rất tiết kiệm đến mức keo kiệt, 1 đồng không muốn bỏ.

Về nhà

Lương đem về chẳng được bao nhiêu. Thậm chí đã chuyên khoa 2 rồi mà còn thua bác sĩ mới ra trường làm cho tư nhân.
Thù lao mổ 10 cas bằng 1 ổ bánh mì kẹp thịt 10 ngàn. Còn mổ 2000 cas cũng không bằng 1 cas bên ITO hay bên FV mổ.
Nuôi bản thân không đủ lại còn ăn cả của các con.
Trực gác cái nỗi gì mà 24h trực được 60 ngàn, đủ đổ xăng 50 ngàn và để lại 10 ngàn ăn 3 gói mì tôm…
Đọc báo thì báo chí nó chửi, chửi cho nhục mặt mấy thằng, mấy con bác sĩ làm ăn cà chớn, nghèo mà đòi thanh cao. Ăn uống đói khát cũng phải nêu cao tinh thần phục vụ bệnh nhân, học tập tấm gương của Bác Hồ, hít không khí mà cống hiến.

Muốn chửi, nhưng chả biết chửi ai, thôi đành chửi
Cái nghề bạc bẽo và chửi chính bản thân mình.

Ps. Đừng like tôi, vì như thế, chính bạn cũng đang tự chửi cái nghề và tự mắng bản thân mình giống tôi đó.

Một số chia sẻ khác Nghề y bạc bẽo

Hai Nguyen Thanh Mời các lang y, lang là ở Y viện Xóm chùa bình luận về tâm sự của bs Hà.
Trước đây môi trường ít ô nhiễm nên các lang y và lang là có thể uống nước lã, hít không khí mà sống, để mà “vì nước quên thân, vì dân phục vụ”.
Ngày nay, muốn có nước sạch để
uống, có không khí trong lành thì phải có tiền mới có được.
Nếu khách hàng ít, nghèo khó thì có thể chấp nhận.
Còn nếu khách hàng đông, làm cực như con bò… mà phải chịu cảnh nghèo khó. Thử hỏi có nên than vài câu không?

Le Hong Ha Bác Lang Nhà Quê không làm ở bv công nên không biết hết đó. Anh Hải nói đúng thực tế đó bác.
Muốn uống nước sạch thì phải đi mua. Muốn thở không khí trong lành thì phải có tiền mua xăng chạy ra ngoại thành.

Bệnh nhân ở bv công thường là lớn tuổi, nghèo khó, có dùng đao, mã tấu (đừng nói lưỡi lam) thì họ cũng không có gì lòi ra cho bác đâu.

Bọn em là bác sĩ nghèo của bv công chứ không phải dạng Chiêm Thái mà khoái Ăn ghe la.

Chuyên môn, kiến thức, xin lỗi tụi em không thua bọn đấy, nhưng y đức, lương tâm, bọn nó không xứng với bọn em

Le Hong Ha

Tự trách …
Tính viết bài thơ tự trách, tự chửi, tự mắng bản thân, mắng cái nghề bạc bẽo. Nhưng không viết được.
Học hành cho cố xác, học lên cho cao, lên cả chuyên khoa 2 đi nữa mà sao vẫn cảm thấy nhục, nhục lắm.
– Học hành bài bản, nhưng toàn làm không bài bản. Lấy đồ nghề đâu mà đòi bài với chả bản.
– Mổ có nhiều, tính đến cả ngàn cas đi nữa vẫn thấy mặc cảm so với các đồng nghiệp ở bệnh viện tư nhân. Họ mổ ít hơn nhưng chất lượng hơn mình.
“Dụng cụ mổ thế này vứt sọt rác đi, ai lại đem đi mổ tiếp cho cả trăm bệnh nhân nữa ?”
Làm ở bệnh viện lớn, cũng hạng 1 của Tp chứ ít gì, nhưng sao nhìn tới các bệnh viện như Pháp Việt, Hoàn Mỹ, ITO… mà thèm nhỏ dãi. Mang tiếng Bệnh viện công lập, hạng 1 mà cơ sở xuống cấp, trang thiết bị lạc hậu quá xa trên 20 năm so với tư nhân. Cũng tự cảm thấy bản thân mình nhục, quá nhục cho cái vô tích sự, chẳng làm được gì với các thiết bị lớn tuổi hơn mình
Ngày xưa cũng hoài bão, cũng ước mơ. Nhưng ngày nay thì hiểu được câu: cơ chế nhà nước…
Chấp nhận cái chữ: Bệnh viện đa khoa công lập hạng 1 nghèo nhất Thành phố.
Nhìn anh chị đồng nghiệp trong bệnh viện lần lượt ra đi, mà nước mắt rơi trong lòng. Toàn anh chị giỏi, nhân tài của bệnh viện, thế nhưng … đất lành chim đậu, tư nhân hậu hĩnh, trãi thảm đỏ thì ra đi là hiển nhiên. Ai lại cố đấm ăn sôi như mình, thu nhập đã kém, lại cứ gà ròm ăn quẩn cối xay… tự trách không mạnh dạn để tự đổi mới.. hic, hay mình đang mắc hội chứng “Tư tưởng bác sĩ xã hội chủ nghĩa” chăng ?
Đi làm
Bản thân thì lôi thôi, lếch thếch, quần áo bạc màu, nhàu nát.
Bệnh nhân thì đông như quân Nguyên, toàn cas khó, bệnh nặng, lại còn có nhiều bệnh thích chen lấn, xô đẩy, giành giật.
Bệnh nhân nghèo thì lắm
nhưng bệnh nhân có khả năng thì cũng rất tiết kiệm đến mức keo kiệt, 1 đồng không muốn bỏ.
Về nhà
Lương đem về chẳng được bao nhiêu. Thậm chí đã chuyên khoa 2 rồi mà còn thua bác sĩ mới ra trường làm cho tư nhân.
Thù lao mổ 10 cas bằng 1 ổ bánh mì kẹp thịt 10 ngàn. Còn mổ 2000 cas cũng không bằng 1 cas bên ITO hay bên FV mổ.
Nuôi bản thân không đủ lại còn ăn cả của các con.
Trực gác cái nỗi gì mà 24h trực được 60 ngàn, đủ đổ xăng 50 ngàn và để lại 10 ngàn ăn 3 gói mì tôm…
Đọc báo thì báo chí nó chửi, chửi cho nhục mặt mấy thằng, mấy con bác sĩ làm ăn cà chớn, nghèo mà đòi thanh cao. Ăn uống đói khát cũng phải nêu cao tinh thần phục vụ bệnh nhân, học tập tấm gương của Bác Hồ, hít không khí mà cống hiến.
Muốn chửi, nhưng chả biết chửi ai, thôi đành chửi
Cái nghề bạc bẽo và chửi chính bản thân mình.
Ps. Đừng like tôi, vì như thế, chính bạn cũng đang tự chửi cái nghề và tự mắng bản thân mình giống tôi đó.

Có thể bạn quan tâm:

One thought on “Nghề y bạc bẽo- tâm sự của bác sĩ Lê Hồng Hà

  1. Pingback: polaris snowmobiles canada

Leave a Reply

(function($) { $(document).ready(function() { $('header .ux-search-submit').click(function() { console.log('Moew'); $('header form.search_google').submit(); }); }); })(jQuery);