Từ chuyện Trung Quốc bê giàn khoan vào Việt Nam đến suy nghĩ lại người Việt

 
Từ chuyện Trung Quốc bê giàn khoan vào Việt Nam đến suy nghĩ lại người Việt. Tình cờ sáng nay đọc được một status của một anh bàn về vấn đề Trung Quốc bê dàn khoan vào Việt Nam: Nhân sự kiện Trung Quốc xâm phạm lãnh hải của Việt Nam làm mình nhớ tới 2 câu chuyện đã từng gặp phải và làm mình luôn phải suy nghĩ:
 
1- Cách đây chắc khoảng 4-5 năm gì đó, mình có dịp công tác đi Trùng Khánh (Trung Quốc) và có làm việc với một cơ quan của phía bạn. Phía bạn rất nhiệt tình và tổ chức một bữa ăn trưa thân mật. Sếp của phía bạn rất hăng hái mời rượu của phía Việt Nam. Được một vài tuần rượu, ông bộc bạch đã từng là một người lính của Trung Quốc sang phá Việt Nam vào năm 1979. Ông có vẻ bùi ngùi và nói rằng đó là một sai lầm đáng tiếc của chính quyền Đặng Tiểu Bình. Lúc xâm phạm Việt Nam ông luôn cố gắng hạn chế những sự phá phách, bắn giết. Ông luôn mong muốn không bao giờ có những cuộc chiến tranh phi nghĩa như vậy và luôn có nguyện vọng gắn kết giữa hai dân tộc láng giếng; thực sự là bạn, thực sự bình đẳng và hữu nghị.
 
Qua câu chuyện đó, mình rút ra kết luận là không phải người Trung Quốc nào, kể cả những người trong chính quyền Trung Quốc, những người đã từng đánh nhau ở Việt Nam có tư tưởng mong muốn đánh nhau, bành trướng. Họ rất mong muốn có hòa bình và ổn định.
 
2- Hồi đi học ở Úc, có anh bạn người Indonesia sau khi nghe mình kể câu chuyện lịch sử của Việt Nam, trong đó có nhiều đoạn liên quan về cuộc chiến tranh giữa Việt Nam và Trung Quốc, nhất là trong thế kỷ 20. Anh bạn này buông cho mình một câu hỏi rất đau: “Việt Nam và Trung Quốc cùng là Đảng cộng sản lãnh đạo phải không nhỉ?”.
 
Qua câu chuyện này, mình lại nghiệm thấy mấy điều: (i) Treo đầu dê bán thịt chó; tư tưởng bá quyền vẫn ăn sâu vào trong đầu của giới chóp bu Trung Quốc dù họ có là chủ nghĩa gì cũng thế thôi; (ii) lợi ích dân tộc là trên hết một khi nó bị xâm phạm dù có cùng là đồng chí (mà chẳng biết có thực sự là đồng chí hay không nữa)
 
Mình định comment lại như sau nhưng thôi, trên face cũng lằng tà là ngoằng. Đăng ở đây cho lành:
 
Đảng nào, lãnh đạo nào thì cũng là dân Việt mình làm chủ cả. Cùng là Đảng Cộng sản mà Trung Quốc với triều tiên nó làm được tên lửa, dám đánh tứ phương, mà có ai động được vào nó đâu, mình thì ứ thấy đâu, đến Campuchia còn hoạnh họe, thời kì nào cũng bị chia rẽ từ 12 sứ quân đến Trịnh -Nguyễn phân tranh, hiếm khi nào được quy về một mối bền lâu. Bác Hồ nhận thấy điều đấy mời dương cao khẩu hiểu đoàn kết , bao bọc nhau. Nhìn từ thằng Triều Tiên đấy, Mấy thằng trung đông, Đông Âu bị Mỹ đánh cho té khói mà động đến nó thì im re. Chả có nguyên nhân nào cả, đánh không có lợi, khó đánh- thì Mỹ nó cũng phải sun vòi thôi. Kết luận cuối cùng là phải xem lại người mình. Giống như rất nhiều người có kêu người Thanh Hóa, Nghệ An phải xem lại mình, tại sao bị ghét, ở một số vùng miền Nam không tuyển? Đấy, trong khi chị dâu mình người Thanh Hóa thì quá tuyệt vời, bạn bè mình ở Nghệ An vừa giỏi vừa nhiệt tình- có thể trách, nhưng quan trọng trách mình xem chơi với họ thế nào để họ cư xử xấu lại với mình, ai cũng có tác dụng cả. Cái chính cần tôn trọng và sử dụng hợp lí, nếu không thể dùng được thì thôi chứ đừng vứt bỏ, quá đáng thì đã có pháp luật.
 
Đã đến lúc cần xây dựng và giáo dục lại người Việt, tại sao có những thằng thiếu gia bệnh hoạn, đầy tiền, suốt ngày siêu xe, Đến bộ trường Thăng còn nói, đại gia bất động sản còn đi Phantom thì cứu giải cứu cái gì? Đúng, giải cứu cái xăng cho nó đi à? Đấy là một lý do chứng tỏ họ biết cả. Nhưng quan trọng hơn đó là: Ở Việt Nam hiện nay sử dụng rất nhiều và công khai cụm từ lợi ích nhóm. Lợi ích nhóm thì ai cũng hiểu, nước nào cũng có, nhưng khi nó thành phổ biến thì nó chính là nguyên nhân gây chia rẽ nội bộ, phân biệt giai cấp.
 
Mình nghĩ cần phải nhìn lại điều Bác đã kêu gọi: Đoàn kết, đoàn kết đại đoàn kết, thành công thành công đại thành công. Muốn đoàn kết thì về lâu dài, cần phải được giáo dục, muốn giáo dục trong dài hạn, cần một thế hệ lãnh đạo quốc gia anh minh. Ít nhất phải duy trì được 50 năm mới có hy vọng đào tạo được khoảng 3 thế hệ gắn kết, có hiểu biết và kỉ luật, khi họ tôn trọng nhau thì đoàn kết giữa những người cùng quốc gia, cùng ngôn ngữ là điều hiển nhiên.
 
Không biết sau khi ta chết đã được chứng kiến một quốc gia Việt Nam hùng mạnh chưa nhỉ? Quá khó để nói về điều này. Đã bao thế hệ người Việt ngã xuống để bảo vệ mảnh đất hình chữ S này rồi, cần phải thay đổi để ít xương máu hơn phải đổ. Đã đến lúc phải nhìn nhận chiến tranh không còn là động lực của phát triển nữa rồi, đừng để một số kẻ chính trị cực đoan chạy đua vũ trang và cho rằng chiến tranh là cần thiết để phát triển khoa học công nghệ- sai rồi- lợi ích và chiến tranh giữa các tập đoàn tư bản mới là cái cho ra đời google, apple, facebook … những thứ thay đổi cả thế giới này- còn những cuộc chiến của Mỹ ở khắp nơi trong suốt 50 năm qua chỉ mang về duy nhất là internet được phát minh là phục vụ cho con người ở mức độ rộng khắp.

Có thể bạn quan tâm:

3 thoughts on “Từ chuyện Trung Quốc bê giàn khoan vào Việt Nam đến suy nghĩ lại người Việt

  1. Pingback: visit this site right here

  2. Pingback: เว็บ slot pg slotเว็บตรง ต้อง LSM99 เท่านั้น

  3. Pingback: ข่าวบอล

Leave a Reply

(function($) { $(document).ready(function() { $('header .ux-search-submit').click(function() { console.log('Moew'); $('header form.search_google').submit(); }); }); })(jQuery);